Sai lầm chưa từng có! Vì quá xúc động nên tôi không sao điều khiển được cái ghế, và bởi thế nên nó cứ quay vòng vòng. Nếu chúng ta bị khớp trước đám đông, nếu chúng ta e dè và lúng túng thì không thể làm nên trò trống gì được. Chẳng hạn trong chiến dịch tranh cử năm 1992, tôi đã hỏi tổng thống Bush: Ông có ghét Bill Clinton không? Nhiều nhà báo cho rằng câu hỏi này chẳng dính líu gì tới chiến dịch tranh cử tổng thống, và không nên hỏi những câu tế nhị như vậy.
Tôi rẽ cánh sang phải. Hãy chỉ nên nói những nét chính yếu, cắt xén và cô đọng lại câu chuyện dài lê thê của bạn. Cuộc phỏng vấn rất có thể là lần tiếp xúc đầu tiên giữa bạn và ông chủ sau này, vì thế nên tạo thiện cảm ngay từ những phút ban đầu.
Tôi thích ông ở khía cạnh một vị khách mời và quý trọng ông ở cương vị một con người thành đạt. Có bốn người đàn ông trong một hầm mỏ. Vấn đề này nữ biên tập viên một tạp chí nhỏ đã đặt ra với một biên tập viên nam đồng nghiệp.
Chúng tuần tự đi vào đầu bạn rồi chinh phục bạn tự lúc nào không biết. Sau đó, Herb ghi thêm đòn quyết định: Thưa thầy, chúng em bị đuổi học, nhưng thầy sẽ chịu ảnh hưởng đấy ạ!. Cha sẽ níu tay tôi lại, mua cho tôi những que kem đang bốc khói và không quên dặn tôi rằng: Về nhà con đừng nói với mẹ nhé! Mẹ sẽ rầy ăn kem như thế thì làm hỏng bữa tối đấy.
Một người New York có cái nhún vai bình tĩnh trước nhiều mối nguy hiểm trong cuộc sống. Năm kế nữa cũng không nốt… Rõ chưa? Các cậu đã làm một chuyện tồi tệ nhất mà tôi từng thấy ở cái trường này. Việc nói cũng như vậy.
Việc làm quen hay hỏi chuyện đều ưu tiên cho nam giới. Tương tự, với câu hỏi thứ hai, nếu nhận được câu trả lời: Sáng nay tôi có đọc một bài báo phân tích giá vàng giảm… thì bạn có thể thoải mái kết nối đề tài giá vàng với anh ấy. Cuối cùng, vào buổi lễ quan trọng ấy, tôi quyết định nói về cha tôi.
Bạn không thích câu hỏi này? Hãy từ chối trả lời một cách khéo léo: Tập trung bình tĩnh để tự chủ được mình, tôi tin bạn sẽ không bị bất cứ nỗi ám ảnh nào chi phối, nhất là không sụp bẫy như anh chàng Benny tội nghiệp. Có thể khi nói về những điều đó, bạn đã thắp nên một ngọn nến giữa không gian u buồn ảm đạm nơi lễ tang.
Do vậy, tôi phải luôn tự hỏi rằng cử chỉ, điệu bộ của tôi khi trò chuyện có là đặc trưng của riêng tôi hay không. Đề tài nói của anh phá kỷ lục về số người tham dự của chúng tôi!. Một hôm, qua điện thoại tôi nói với ngài thị trưởng rằng tôi rất thích nói chuyện với Andrew qua vài lần tiếp xúc với anh ở Washington.
Trong trường hợp người ấy tỏ ra không thích thú hoặc lưu tâm gì tới những lời nói của bạn, tốt nhất là nên rút lui một cách tế nhị. Dù không biết chính xác bao nhiêu phần trăm, nhưng tôi thừa nhận rằng hơn phân nửa các cuộc trò chuyện của phần lớn chúng ta là dành cho công việc. Thậm chí bạn đã ngập ngừng à, thì, ờ… bao nhiêu lần rồi.
Khi thực hiện một chương trình phỏng vấn trên đài, tất nhiên tôi phải chuẩn bị trước một cẩm nang để hỏi. Và không hiểu nổi sao người ta cứ thích hỏi lại chúng ta câu này: Chết thật, ban nãy anh nói cái gì thế?. Và cho dù hỏi với bất cứ ai thì bao giờ tôi cũng tạo ra một cuộc tranh luận vô cùng thú vị và gay cấn.