Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua.
Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được. Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn.
Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc. Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. - Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông.
Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.
Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi. Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy.
Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình. Thằng này ăn mặc phong phanh.
Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn.
Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống. Bạn phân vân không biết chọn cái nào. Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh.
Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình. Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay.
Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ. Cười vui cho dễ sống.