Nói tóm lại, cô Lucile Blake đã tình cờ nhận định một định lý mà ông Samuel Johnson đã nêu ra cách đây hai thế kỷ. Một hôm đương đi, tôi té xỉu trên lề. "Này anh Ted, anh nên coi đời của anh như cái đồng hồ cát.
Làm gì bây giờ? Đi ngả nào đây? Tôi mê mẩn hàng tuần như vậy. Vậy đây là cái ý thứ nhì của tôi trong chương này: Nếu chúng ta muốn tìm hạnh phúc, thì đừng nghĩ tới sự người khác nhớ ơn hay quên ơn ta, mà cứ giúp đỡ để được cái vui trong thâm tâm là đã giúp đỡ. Ông ngạc nhiên thấy mình rất vui vẻ, còn có óc trào phúng nữa là khác.
Nhưng nếu Andrew sống lại sau khi chết ít lâu, ông sẽ bất bình thấy người bà con đó thoá mạ ông. Đó cũng là triết lý của ông Lowell Thomas. Ông chết tức thì, còn bà bị thương nặng đến nỗi bác sĩ nói phải suốt đời nằm liệt.
Không hợp với sở thích của ta thì ta nổi khùng lên". Gặp gió mùa, dông tố, đáng lẽ chết vì sợ, thế mà không. Anh muốn bỏ, nhưng sợ khó kiếm được việc khác.
Khi nhà xuất bản nói thẳng vào mặt tôi rằng cuốn ấy là đồ bỏ, rằng tôi không tài, không khiếu về tiểu thuyết, thì tim tôi muốn ngừng đập. Lời đó bây giờ cũng vẫn đúng như 18 thế kỷ trước, khi Marc Aurele viết, lần đầu tiên trong cuốn Trầm tư của ngài: "Tinh thần ta ra sao thì đời ta như vậy". Mấy ngày qua, ông George Rona bỗng nhận bức thư của ông chủ hãng buôn này mời đến hội kiến.
Theo tôi nhà sản xuất thuốc đó chưa thành công bằng nửa thân phụ tôi, một nông phu ở Missouri, mất hồi 98 tuổi, gia sản không có tới một đồng. Tại sao tôi lại gặp phải tai ương này? Tôi có làm điều gì ác đâu? Tôi nghẹn ngào khóc suốt một ngày. Tôi xin lấy thực tế chứng mình điều đó.
Sau cùng tội nhân thấy khổ sở như búa đập vào đầu và hoá điên. Họ dùng hai sợi dây cáp để đưa thùng xuống tàu. Hãy cố vui đi đừng đoạ đầy tấm thân.
Trong cơn thất vọng tôi dùng điện thoại kêu vị bác sĩ đương chữa cho tôi đến để mà rên la, mà kể lể nỗi thất vọng đang chiếm cứ lòng tôi. Chính ông Carrier đã dạy tôi bữa cơm trưa dùng với ông tại Câu lạc bộ kỹ sư ở Nữu Ước. Nếu không có cách nào thì tôi không thèm nghĩ đến nó nữa, quên nó đi.
Tôi mong thành một nghệ sĩ. Bà đưa ra một chiếc bánh làm mẫu. Nên nghĩ đến những nét nhăn trên mặt của các bà và tìm ra cách làm cho chúng tiêu đi.
Đời họ đại loại sẽ như sau này: Trăm người thì có chín chục người sẽ đau tim, thất vọng và chỉ một năm là giải nghệ. Ông bắt đầu quen nhiều người, và nhiều người cũng bắt đầu biết ông. Ở chỗ kiếm được ít huê hồng quá, không xứng với công vất vả đi chào khách.