Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ…
Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời. Vứt béng cái chuyện này đi. Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới.
Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay.
Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn. Hơi bị xịn, tiền triệu đấy. Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích.
Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài.
Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa.
Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé.
Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi. Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà.
Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Có điều, con đường thì khác.
Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Nhưng họ sống không bình thường.