Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng.
Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh. Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên. Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng.
Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch.
Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Thôi nhé, cất ngay đi.
Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm. Gió se sẽ mang vị mặn. Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được.
À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến.
Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Ông ta đốt vì chúng bổ ích. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng.
Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích.
Nói chung là tốn thời giờ. Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu. Tôi định kêu to hơn, lại thôi.
Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Có lẽ là phim hình sự. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.