Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực. Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn.
Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành.
Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim.
Bạn chẳng biết phải làm gì nữa. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng. Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.
Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình.
Nên bạn bỏ qua như không. Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào. Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không.
Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ. Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối.
Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn.
Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi. Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng. Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình.
Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không. Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.