Chứ không phải hắn leo lên giời. Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình.
Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc.
Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Và vì thế, nó mạnh hơn.
Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.
Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II. Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm.
Thật ra, một ngày của bạn không dài. Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn. Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết.
Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về.
Hai chuyện này khác nhau. Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó. Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian.
Còn bao nhiêu cái để khám phá. Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến.
Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục. Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Lại nói chuyện đi đá bóng.