Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp. Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.
Bà già vục đầu vào thùng rác. Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt.
Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi.
Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.
Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái.
Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình. Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra. Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn.
Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt.
Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc. Và dần hình thành được nhiều cái trong đầu. Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo.
Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.
Sau mỗi pha bóng hoàn thành nhiệm vụ đầy tính sáng tạo, thay vì vuốt tóc, anh tiếp tục lựa chọn vị trí cho tình huống tiếp theo. Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào.