Và cô bạn ấy phá lên cười. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức. Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám.
Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi.
Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà.
Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy.
Dù không bao giờ có tận cùng. Cơ bản là không muốn lắm. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.
Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Chúng là những bước chân của suy nghĩ.
Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Nhưng lại thấy buồn nôn.
Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế.
Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai. Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm.
Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ.