Cũng có hôm ngủ khá say. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau.
Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Con nghe lời bác nào.
Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm.
Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Lại đánh một canh bạc nữa. Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất.
Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết. Cái đó sẽ làm chị gặp nhiều gian nan trong cái nghề này.
Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không? Thôi, bác đừng xuống. Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách.
Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi.
Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.
Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin. Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú. Thôi, đứng dậy xem tí đã.
Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác.