Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Một số người trong số họ cũng biết. Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh.
Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì. Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào.
Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua. Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc.
Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi. Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ.
Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt.
Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm.
Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật. Không hẳn là sợ mất cho bạn. Nước mắt tôi lại rơi.
Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Chả hiểu họ làm thế để làm gì. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?.
Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía. Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Mẹ thì độ này da sạm đi.
Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê.