Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự.
Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào.
Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này. Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết. Khi về đây nghĩa là bạn tự do.
Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt.
Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông. Đầu mùa có đợt rét lạ, hoa tàn hết. Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo.
Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó. Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được.
Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng.
Một điều rất hệ trọng. Con nó thì sinh ra trong đó. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể.
Nhưng đành phải nhả ra. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn.
Là dông dài, là ngắn ngủi. Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn).