Nói một cách khác, Toscanini ngủ khoảng một phần năm đời ông, còn ông Cooldge ngủ tới phân nửa đời mình. Ông hiểu trong số các bà đó chẳng bà nào muốn bệnh cả, và nếu họ có thể dễ dàng quên được những bệnh của họ thì họ đã làm rồi, há còn đến xin ông khám nghiệm? Vậy phải làm thế nào? Đứng nhỏ không những thấy vui mà còn học được giá trị đồng tiền và cách tiêu xài nữa.
Ngày ông lãnh trọng trách, có người nói với thân phụ ông: "Sáng nay đọc báo, thấy một bài công kích con bác mà tôi khó chịu". Nay xét về tâm lý thì vì đâu mà phương pháp của ông H. Anthony ở công ty Lawbook".
Trong khi đợi tôi, ông nhặt một lá cây, quấn làm chiếc còi. mà "nếu không" nghĩa là chết chắc chắn. Nhà bác học trứ danh Pasteur, đã nói về "sự bình tĩnh tại các thư viện và các phòng thí nghiệm".
Những chuyện như vậy hàm hồ quá, bạn không kiểm tra được hết. - Cầu chưa bao giờ sập hết. Tôi được biết một nhà buôn ở Nữu Ước đã thắng bầy quỷ dữ đó bằng cách cắm đầu làm việc luôn tay, tới nỗi không có thời giờ ưu phiền nữa.
Về sau, ba tôi kể rằng bữa ấy người không tự trầm là nhờ má tôi quyết tín rằng nếu ta kính Chúa và tuân lời Chúa dạy, thì mọi sự sẽ được như ý hết. Điều đó thì chắc chắn. Vậy bác sĩ Adler khuyên ta mỗi ngày làm một việc thiện.
Mà thiệt thế, dùng tiền mua một vật, tức là "kinh doanh" chứ gì? Nhưng biết lợi dụng những thất thế mới là điều cần thiết. Công việc đó chán đến nỗi cô quyết định làm cho nó hoá vui mới có thể sống mà chịu nổi được.
Dưới đây là lời khuyên rất minh triết của một trong những tâm lý gia tôi ngưỡng mộ nhất, ông William James: "Chịu thuận với hoàn cảnh đi. Tôi không còn than thở về cái dĩ vãng đã thiệt chết rồi nữa. Vậy khi óc họ đầy những ý nghĩ tích cực về sức mạnh, thì thể lực của họ tăng gần 50 phần trăm.
Bây giờ tôi điều khiển một xưởng làm bìa dầy trên 450 thợ. Ông có thể tưởng tượng nỗi lo âu của vợ chồng tôi khi ngồi đợi trong phòng khách không? Người nào cũng bồng con trên tay, còn chúng tôi thì tay buông xuôi và tự hỏi chẳng biết còn được bồng cháu nữa không. Nhận được, tôi đọc hồi âm cho cô thư ký chép liền".
Nó cũng có nghĩ rằng bạn đã làm cho người ghen tị. Hoặc tôi hỏi người thợ hớt tóc đứng suốt ngày có thấy mệt không. Thành ra công toi một năm trọn, tôi phải xé bỏ sọt rác và viết lại.
Má tôi hơi cổ, cho rằng dùng tân thời trang là điên. Tại sao? Tại kinh nghiệm chỉ cho ông rằng chỉ theo cách đó mới nhớ rõ được những điều lệ trong giao kèo thôi. Ông nằm ngủ trên chiếc giường con cũ kỹ.