Anh bạn you know liệu có giao tiếp hiệu quả không nếu cứ để thói quen bạn biết không lấn áp? Một thói quen nhỏ nhưng đem lại một tác hại có thể không nhỏ chút nào. Nhưng nếu cô ấy nói: Ồ, tôi chẳng biết gì về Mike Tyson cả, sao hắn không được đấu nữa vậy?, điều này có nghĩa là bạn cần kể qua loa sự việc, nói đôi chút suy nghĩ của mình rồi nhanh chóng bắt sang một đề tài khác là vừa. Một Al Gore trong chính trị khác với một Al Gore ở đời thường.
Bạn đã được nhận vào làm việc. Trong chiến dịch tranh cử tổng thống năm 1992 của mình, Ross Perot đã chứng minh được tầm quan trọng của việc sử dụng những tấm băng rôn, biểu ngữ. Đây là một đài phát thanh nhỏ nằm trên đại lộ thứ nhất ở Washington.
Hỡi những người Mỹ anh em của tôi, đừng hỏi Tổ quốc có thể làm gì cho bạn mà hãy hỏi rằng bạn có thể làm gì cho Tổ quốc. Tôi đã thành công khi trò chuyện với họ trong một không khí thoải mái. Thầy làm thế tức là tiêu chúng em rồi.
Dick trả lời: Cậu biết Frank Sullivan chứ? Chủ tịch Hội đồng chống tội phạm Florida, một người nói chuyện dở nhất thế giới. Có lúc rút lui thì hẳn sẽ có lúc bạn muốn quay trở lại nhóm trò chuyện cũ. Nhiều người nói tiếng Anh có thói quen dùng hoài hai từ you know (bạn biết không).
Một con người dễ nổi giận. Vì sao tôi biết? Vì nó cũng vừa mới giúp ích cho tôi. Chúng ta hãy thử tìm hiểu hai câu chuyện thú vị dưới đây của họ:
Al Pacino cũng là một nhân vật có óc khôi hài hết sức tự nhiên. Phòng chật thì bảo khách ngồi gần, nhà rộng thì mời khách ngồi thưa ra. Không cần thiết phải như vậy.
Tôi trả lời: Tôi không có đề tài nào cả. Trò chuyện với Richard Nixon, bạn khỏi lo rằng không có đề tài nói hay đến lúc chẳng biết nói gì. Tôi nghĩ cách hỏi này không có gì là sai cả.
Sẽ đáng tiếc nếu bạn quen lối nói mang tiếng là thời thượng mà vứt đi lối nói đơn giản, quen thuộc với mọi người. Giả sử một vị thần ban cho bạn phép tàng hình thì bạn sẽ làm gì? Đề tài này được đưa ra bàn luận trong một lần tôi có dịp đến tham dự buổi họp mặt của nhóm Mensa. Tức mỗi lần ngước mặt lên, bạn nên nhìn một nhóm khán giả khác, để tất cả mọi người đều biết rằng bạn quan tâm đến họ.
Đây là cách để chúng ta hiểu nhau nhiều hơn trong lúc nói chuyện. Sau đó khóa chặt của lại và bắt đầu nói, nói và nói. Thiết nghĩ trong những tình huống như thế này, bạn hãy lắng nghe chính bản năng của mình.
Hãy tưởng tượng người ta sẽ cảm thấy như thế nào nếu bỗng nhiên bạn ngừng nói vì lúng túng với những bức vẽ minh họa? Khi bạn thao thao bất tuyệt với một tấm bản đồ treo ngược thì hậu quả còn tệ hại hơn! Luật sư Edward Bennett Williams kể với tôi rằng ông biết trước những câu trả lời cho mọi câu hỏi của ông trong tòa án. Ở nơi công cộng, bạn nên nhớ rằng không phải ai cũng là một chuyên gia hiểu biết, vì vậy chớ đưa ra những vấn đề ra vẻ trí thức cao siêu hay đòi hỏi người đối diện phải trả lời rốt ráo, khoa học.