Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.
Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách.
Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ. Cũng có cớ để thôi viết. Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi.
Tiếc là tôi không phải quí khách. Cũng chẳng nhớ được nhiều. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa.
Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người. Cái đó, chúng đưa ra không khó. Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt.
Dù lúc đó chả nghĩ gì. Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi. Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục.
Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia.
Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ. Chính nó làm bạn đau không ít.
Cũng có hôm ngủ khá say. Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi. Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì.
Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không? Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má.