Bạn đã thực sự dấn thân rồi. Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi.
Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá.
Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác.
Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc.
Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương. Mực thước và tự nhiên. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường.
Cũng chẳng biết sẽ chụp không. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế. Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước.
Và ông vội ngoảnh đi. Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác.
Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc. Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể.
Tất cả đều không sâu đậm. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời.
Mọi người ai cũng lo cho tôi. Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ. Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót.