Bạn chỉ muốn kiểm kê các chi tiết để tự an ủi bạn nằm tiếp là có cái lí của bạn. Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó.
Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Bị nghi ngờ cũng đáng. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.
Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người. Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa.
Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.
Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Đó là một niềm an ủi. Và chưa thấy phải thay đổi.
Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử. Để không khóc, phải cười thôi.
Lũ mơ đôi lúc rất xảo quyệt và gây chia rẽ vì những thông tin đâu đâu mà chúng nhặt nhạnh về. Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Một khuôn mặt ai ai cũng có.
Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.
Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ. Về trả vay, cho nhận. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ.
Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Ngại nói là ta mất xe.