Mỗi năm mỗi người chỉ làm việc 300 ngày là cùng. Kỷ niệm ấy khiến ông bật cười. Đến năm 1826, họ có đầy đủ quyền tự do công dân.
Các luật sư Do Thái (ước tính chiếm một nửa giới luật sư thành thị) phát hiện ra rằng việc hành nghề của họ đã trở thành con đường đàng hoàng dẫn đến chết đói. Flom cũng có trải nghiệm tương tự. Lareau viết, mẹ của Alex dạy cậu bé rằng cậu có quyền lên tiếng − rằng cho dù cậu sắp có mặt trong một căn phòng với một người lớn tuổi hơn và là một nhân vật có quyền năng, thì vẫn hoàn toàn ổn thỏa nếu cậu bé muốn đòi hỏi quyền lợi cho mình.
Bạn không chỉ đốn sạch cây, rẫy các bụi rậm và đá sỏi rồi cày xới lên. Vấn đề là thời tiết. Alex có được những kỹ năng ấy bởi trong suốt quãng thời gian thơ ấu của cậu, cha mẹ cậu − với nề nếp của những gia đình có giáo dục − đã dạy bảo cậu bé cẩn thận, thúc đẩy, khích lệ và chỉ cho cậu thấy những quy tắc của trò chơi, đơn cử là cuộc tập dượt ngay trong xe hơi trên đường đến phòng khám bác sĩ.
Một ít đổ vào chương trình mùa hè, nơi những đứa trẻ nội thành sẽ tề tựu tham gia trong khuôn viên trường học. Nhưng khi chúng tôi đã chơi khá hơn, đám đông khán giả thường ở lại tới tận hai giờ sáng. Chris Langan bắt đầu biết nói từ khi mới sáu tháng tuổi.
KIPP chính xác là một tổ chức đã đạt được thành công nhờ vào việc nhìn nhận một cách nghiêm túc vấn đề di sản văn hóa. Các phi công vẫn thực hiện hạ cánh trực quan. Nhưng các nước rất ghét việc máy bay tháo nhiên liệu trên không vì vấn đề môi trường.
Mối hận thù khét tiếng giữa hai nhà Hatfield − McCoy vùng giáp ranh giữa Tây Virginia, Kentucky không xa Harlan đã khiến hàng chục người bị giết hại trong cả một chuỗi hành động bạo lực kéo dài suốt hai mươi năm trời. Trước đó họ không hề có kỷ luật trên sân khấu. Cháu giải thích cho bạn ấy rằng, Mọi người đều nói là KIPP khó, nhưng một khi cậu hiểu rõ nó rồi thì cũng không khó khăn đến thế đâu.
Một trong số các phi công làm việc gì đó sai thì bản thân nó chưa phải là vấn đề nghiêm trọng. Các em là những kẻ xuất chúng thực thụ. Anh đôi khi còn được gọi là Edison của Internet.
Bạn sẽ chỉ biết rằng có hai gia đình ở Harlan không ưa gì nhau lắm, bạn sẽ xác nhận rằng Wilse Howard − kẻ phải chịu trách nhiệm cho biết bao nhiêu hành động bạo lực, chắc chắn phải đứng sau vành móng ngựa. Tại sao lại thế? Những nền văn hóa, vốn vẫn tin tưởng rằng con đường duy nhất dẫn tới thành công là việc cần mẫn thức dậy trước bình minh 360 ngày một năm, hầu như sẽ không đời nào lại phóng tay cho lũ trẻ tới ba tháng nghỉ ngơi mùa hè. Thử nghĩ xem điều này gần gũi ra sao với những câu chuyện của Bill Joy và Bill Gates.
Đó là một thực tế kỳ lạ và đầy sức mạnh. Bạn phải làm cho đúng. Chúng ta vẫn muốn tin tưởng rằng trẻ em nên có thời gian để vui chơi, mơ mộng và ngủ ngoan.
Ông buộc phải là một phi công cừ. Hành lang vốn đã chật hẹp giờ càng trở nên chật hẹp hơn. Hãy quay trở lại danh sách của đội Medicine Hat.