Mười năm trôi qua và Nomasir thành đạt quay trở về ngôi nhà của cha mình đúng như đã hẹn. Những lời nói của người bạn đến từ Syri quả thật rất sâu sắc. Khi con lạc đà chở ông tiến thẳng vào sân nhà của ông Nana-naid, ông rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ông Arad Gula đang đợi ở đấy.
- Ý kiến của ông thế nào, hỡi ông Arkad đáng kính? Bởi vì ông là người giàu có nhất ở Babylon, nên nhiều người thường bảo ông là con người may mắn. Cuối buổi tiệc, vợ chồng ông Arkad ngồi trên hai chiếc ghế lớn đặt trang trọng ở giữa đại sảnh phòng khách. Với hệ thống này, họ đã làm khô cạn vùng đầm lầy rộng lớn nằm gần các con sông Euphrate và Tigris để biến chúng thành những vùng trồng trọt màu mỡ.
Một hôm, bà ấy tìm đến tôi và vay một số vàng để cho con trai bà góp vốn làm ăn chung với một người chủ đoàn lữ hành. Chắc họ nghĩ rằng, mùa màng có thể bội thu mà không cần phải cày cấy tốt! Một cái túi nặng trĩu những đồng tiền vàng vẫn có thể nhanh chóng trống rỗng nếu không có những đồng tiền khác bổ sung vào.
Nhưng đến lúc này việc buôn bán cũng gần như sụp đổ. Chỉ đối với chàng trẻ tuổi đang đi sát cạnh mà ông đã đưa về từ Damacus, là làm ông lo nghĩ. Vậy thì làm sao mà giàu có cho được! Do đó, cho dù cháu là một người làm công nghèo khó, cháu phải làm thuê làm mướn cho chủ để có cái ăn, cái mặc nhưng cháu cũng nên để dành.
Anh đúng là một kẻ lười biếng! Ông ra đi cùng với người chủ mới của mình và tự an ủi rằng, dù sao mình cũng đã gặp may. - Nhưng tất cả những gì cháu kiếm được là của cháu chứ? – Tôi hỏi tiếp.
Ngày mai khi mặt trời ló dạng, ông sẽ có được điều ông muốn. - Cậu không biết làm gì, thì suốt đời cậu đúng là một kẻ hèn nhát. Bạn phải tạo ra nguồn thu nhập dồi dào để bảo đảm cho cuộc sống tương lai của mình.
Có thể nói, từ trước đến nay ở Babylon chưa có loại thảm nào đẹp như thế cả. Và tôi hứa rằng sau bữa tiệc tối nay của những con người quý phái, tôi sẽ trả lại ngay cho anh. Chờ cho mọi người yên lặng, Arkad mỉm cười một cách độ lượng trước sự đùa cợt đó, rồi nói:
– Tarkad vừa đáp vừa nhìn cái đùi dê ngon lành đang bày ra trước mặt hai người. Hàng tháng con tiết kiệm mỗi một đồng xu được trích ra từ số tiền lương rất ít ỏi của con. Đôi bàn tay của anh ta đã chai sạn nhiều do phải làm lụng vất vả, nhưng anh ta vẫn luôn vui vẻ, hạnh phúc, chứng tỏ kế hoạch của Megidda là kế hoạch tốt nhất.
– Ông chủ của tôi đánh giá đúng năng lực của tôi, nên đã cho tôi làm quản lý. "Ngày ấy, tôi vẫn còn rất trẻ và đi làm thuê giống như các anh. - Con trai ơi, cha rất muốn con kế thừa sản nghiệp của cha, nhưng trước hết con phải chứng tỏ con có đủ khôn ngoan để sử dụng số tài sản đó.
Tôi có thể khẳng định rằng, cơ hội may mắn dành cho mọi người là như nhau, nhưng chỉ một số người là nắm bắt được vận may và trở nên thành công. Tôi không muốn làm việc ở đó và bị đánh chết. - Người kia có vóc dáng đẹp đấy chứ? Người dẫn đầu cả đoàn đó! – Kobbi chỉ vào người không mang vác gì cả, tay cầm chuông đi trước đoàn người, thỉnh thoảng lại gióng lên âm thanh cảnh báo khách bộ hành dẹp lối cho đoàn nô lệ đi qua.