Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. (Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng).
Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế.
Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn. Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác.
Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Rồi, tôi phải tập chứ. Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt.
Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.
Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay
Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng. Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Giấc mơ cũ rồi mà.
Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường.
Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn.
- Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau? Vậy ra là tại những lần như thế này. Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách.