Văn sĩ irwin Cobb hiểu điều ấy. 2- Nhân viên đó còn nói rằng hãng hoàn toàn có lý, không cãi gì được nữa và như vậy nghĩa là khách hàng hoàn toàn lầm lộn, không còn chối gì được nữa. Tôi lại nói rằng: nếu được lang thang trong một cánh đồng với ông thì thú vô cùng.
Có khi tự xét như vậy, tôi thấy đau khổ lắm, có khi tôi lấy làm lạ lùng sao đã lầm lỡ nặng nề như thế được. Bây giờ tôi biết làm thinh. - Bạn sẽ thấy thực là thần diệu.
Cậu than thở với mẹ, khóc lóc van lơn, thề nhất định tự tử, nếu còn phải bắt buộc bước chân vào cửa hàng đó nữa. Phải hoan hỉ giao du với người thì mới mong người hứng thú giao du với mình. Trong bữa tiệc đó, có mười hai ông khách nữa mà tôi như không biết có ai hết: tôi phạm hết thảy những điều mà thường thức về xã giao để nghe trong mấy giờ đồng hồ nhà thực vật học của tôi.
Gió khoe gió mạnh, mặt trời khoe mặt trời mạnh. Khi ông vô phòng giấy nhà chế tạo đó, ông nói: "Ông có biết rằng ở Brooklyn này, không có ai trùng tên với ông không?". Nhưng nguyên nhân kết quả đó là cậu thi hành những quy tắc dạy trong chương này.
William Jennings Bryan, Tổng trưởng nội vụ, sứ đồ của hòa bình, nóng lòng đi lắm. Và khi bàn tới điều kiện mở tiệm, ông Fletcher đã phát ra những tư tưởng này: Vì biết rằng Ngài rất bận việc, nên chúng tôi xin Ngài cho biết giờ nào Ngài có thể gia ân giúp chúng tôi để chúng tôi cho xe lại rước Ngài".
Mà bạn tưởng mỗi lần ông đều có tin quan hệ cần cho bà cụ biết sao? Không! Ông chỉ muốn tỏ cho bà cụ biết rằng lúc nào ông cũng nhớ tới mẹ, cũng chỉ tìm cách làm vui lòng mẹ, và hạnh phúc với sức khỏe của cụ vô cùng quan trọng đối với ông. chiều qua người ta không mời tôi dự tiệc. Đừng bao giờ để người đó trả lời "không" hết.
Ông Pierpont Morgan nhận thấy rằng hành động của loài người thường có hai nguyên do: một nguyên do mà người ta giấu đi - cái đó mới thiệt; một nguyên do mà ta khai ra vì nó có vẻ cao đẹp, đáng khen. Phải đặt vào chỗ đó một người cương quyết, gang thép mới được. Ông làm cách nào mà thành công? Thì đây, giải pháp của ông: Sau khi mất hàng tuần cổ động ráo riết trong đám thợ để mở sẵn con đường hòa giải, ông diễn thuyết trước đám thợ đình công.
Các nhà chính trị Đức hoảng sợ. Lời lẽ hoặc khinh bỉ, hoặc nghiêm khắc. Đó là quy tắc thứ nhất.
Tôi đã cho ông ta hay rằng có muốn dọn đi thì phải đóng ngay mấy tháng nhà cho hết hạn, không có, tôi sẽ đưa ra tòa liền. Không! Ai kia thì xử sự như vậy, chứ ông Schwab thì không bao giờ. Cho nên ông để cho Tổng thống Wilson tưởng rằng chính Ngài đã có quyết định đó.
Bông có mắc gì đâu, nhất là lúc giữa mùa. Chúng tôi biết kiểu chưa được hoàn toàn và muốn sửa chữa lại cho thiệt vừa ý. Muốn dẫn dụ ai làm một việc gì theo ý ta, chỉ có cách là làm cho người ấy phát khởi cái ý muốn làm việc đó.