By all the stars above you. Tuy nhiên bao giờ cũng vậy, bạn cần đặt câu hỏi giả định đúng lúc đúng nơi, nội dung cũng phù hợp và chừng mực. Tại sao bạn không tập hỏi một cách văn vẻ và sâu sắc hơn? Cuộc trò chuyện của bạn có thể sẽ thú vị hơn nhiều đấy.
Một người nói sẽ lợi dụng việc tàng hình để việc kinh doanh trở nên tiến triển hơn. Do vậy, hãy nhìn khán giả khi bạn đang nói. Đừng bao giờ tỏ vẻ cuống quít sợ sệt hay phẫn uất bực bội.
Trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ sáu mươi của tôi (bữa tiệc mà mấy người bạn tôi đã gọi là Kỷ niệm lần thứ năm mươi cái ngày Larry King tròn mười tuổi!), chúng tôi đã cùng nhau ôn lại những tháng ngày thơ ấu dấu yêu ở Brooklyn. Không cần phải nạt nộ hay quở trách họ, hãy để cái đồng hồ làm việc đó thay bạn. Sau đó khóa chặt của lại và bắt đầu nói, nói và nói.
Thậm chí điều này rất tệ hại khi người khác trông bạn thật buồn cười và lố lăng. Bạn có sợ thất bại khi điều khiển một cuộc họp? Shakespeare từng viết: Brutus thân yêu, cuộc họp của chúng ta dở không phải lỗi tại nó. Bởi ấn tượng ban đầu bao giờ cũng quan trọng.
Làm sao họ biết điều này? Vì tôi luôn giới thiệu xuất xứ của mình với họ. Nhưng thầy Cohen không cười. Ông quan tâm đến những gì họ nói, điều mà rất ít người phỏng vấn nào làm được.
Khán giả biết tôi cũng như họ, tôi đâu có biết phần cuối của bản tin kia là gì. Luôn khai mạc đúng giờ. Không chừng chúng tôi còn mời cả tổng thống Eisenhower.
Họ được gọi là người hay động lòng trắc ẩn (the commiserators). Khi tôi còn ở lứa tuổi đôi mươi, những người nổi tiếng thời đó là Frank Sinatra, Glenn Miller, Joe DiMaggio, hay như Franklin Roosevelt. Và cho đến hôm nay, tôi vẫn tiếp tục theo đuổi cái nghề mà thuở ấy tôi chỉ bắt đầu với một niềm say mê, lòng hăng hái mà không hề có một tí kinh nghiệm nào.
Chúng đâu phải là khán giả của bạn! Lưu ý còn lại là đừng thiên vị khi nhìn. Câu hỏi nào cũng trả lời cụt ngủn, vô hồn, không có chiều sâu lẫn cảm xúc. Chỉ cần nhấn nút lần nữa là tôi có thể xử trảm anh ta.
Tối Chủ Nhật, tôi nhận ra ra Dick quả thật không phóng đại. Nhưng Joe từ xưa đến nay vốn không thích nói về cuộc sống riêng tư. Và bất cứ nhà hùng biện nào có mặt trong buổi trưa hôm ấy đều có thể học hỏi ở ông hai điều:
Những tấm băng rôn đầy màu sắc và hình ảnh, các tấm áp phích sinh động và dễ đọc có vẻ như mang sức cuốn hút và truyền đạt ấn tượng hơn những bài nói dông dài. Hãy nghĩ đến nó như một điều thú vị mà cuộc sống mang lại một nghệ thuật với vô vàn bí ẩn chưa ai khám phá hết. Có khoảng cách nào không, giữa lòng tin và sự đa nghi? Có lý do nào chính đang hay công bằng không khi chúng ta còn chần chừ chưa chịu đổi từ phái yếu sang quý cô? Dĩ nhiên không phải mọi phụ nữ nào cũng gọi là quý cô quý bà được.